Thursday, June 14, 2012

Nhật ký vượt cạn ( Phần 1)

Lời nói đầu: Mẹ chủ định dành những dòng nhật ký vượt cạn này để tới sinh nhật 1 tuổi của 2 con thì mới công bố! Nhưng mấy ngày vừa rồi Mẹ bận quá nên chưa có thời gian để post lên đây. Hôm nay món quà muộn này mới tới với các con nhé! Mong các con sau này đọc được sẽ cảm nhận được giây phút thiêng liêng mà 3 Mẹ con mình đã vượt qua nó hạnh phúc như thế nào nhé! 

                                                                             ----------

Ngày 7.6.2011

Hôm nay là lịch hẹn tái khám của Mẹ với bác sĩ, cũng là ngày mà nhà mình chủ động chọn để đón 2 con ra đời. Ngày này là đẹp nhất trong tháng này, còn không thì phải đến tháng sau, mà e rằng từ nay tới lúc đó Mẹ không trụ được nữa. Vì vậy cả nhà ta thống nhất ngày hôm nay Mẹ đi khám lại rồi nhờ bác sĩ luôn vì lần khám trước bác sĩ có nói hôm nay bác sĩ trực, vì thế có thể mổ cho Mẹ được.

14h. Sau khi ngủ dậy, nói là ngủ chứ Mẹ không tài nào ngủ được vì hồi hộp lắm, Mẹ đi tắm gội và chuẩn bị đồ vào viện khám. Mẹ chỉ mang theo 1 túi nhỏ gồm ví tiền, sổ khám bệnh, máy ảnh cùng 1 chai nước mát. Trời hôm nay rất nóng! Bà ngoại tới đưa Mẹ đi khám, còn mọi người ở nhà để chờ Mẹ báo tin, nếu vào nhập viện để sinh thì Mẹ sẽ alo về nhà và khi đó ông bà Nội sẽ mang đồ vào sau. Giờ sinh đẹp được nhà mình chọn là từ 19h đến 21h, thoải mái cho nhà mình chuẩn bị.

15h. Mẹ khám xong hết các thủ tục. Siêu âm lúc này hai con được 3,2kg và 2,5kg. Quay trở lại phòng khám, bác sĩ phán với mẹ một câu xanh rờn “ hôm nay chú nhầm lịch Vân ạ, cuối tuần chú mới trực cơ”
-         Thế cháu định sinh hôm nay chú ạ!
-         Thôi, cố gắng thêm ngày nào hay ngày đó Vân ơi. Hôm nay mới được gần 36 tuần mà. Em bé ở trong bụng thêm ngày nào tốt ngày đó
-         Nhưng cháu sợ cháu không trụ được nữa rồi! Cháu đi lại đau lắm ạ!
-         Thế để cuối tuần chú trực chú mổ cho nhé?
-         Nhưng hôm nay mới đẹp ngày chú ơi!
-         Giời ạ, thực tế thì ngày đẹp, giờ đẹp không đúng với bé sinh mổ đâu cháu ơi!

Mẹ mặt ngắn ngủn đi ra, báo với bà ngoại là “bác sĩ không cho đẻ”. Bà đòi vào gặp bác sĩ để trình bày. Mẹ đưa bà ngoại vào và Mẹ đi ra. Một lúc sau thấy bà ngoại đi ra mặt cũng buồn thiu nói “ không đồng ý con ạ”. Mẹ lại đi vào trình bày:
-         Nhưng chú ơi cháu đau bụng lắm, cháu sợ cháu không chờ được chú
-         Thế thì khi nào có dấu hiệu thì đẻ vậy
-         Nhưng cháu thích chú mổ cho cháu mà
-         Thế đau bụng thế nào? Cho đo monitor đi xem nào

Và Mẹ được chuyển đi đo monitor. Mẹ gọi điện về báo tin cho ông bà nội đang chờ ở nhà rằng bác sĩ chưa cho sinh ngày hôm nay. 20 phút sau quay lại đưa kết quả đo monitor cho bác sĩ xem. Bác sĩ hốt hoảng
-         Ôi, gò nhiều quá rồi! Có đau lắm không Vân
-         Đau lắm chú ạ! Ở nhà cháu còn k đi được ấy chứ
-         Thôi, nhập viện nhé! Nhập viện cấp cứu luôn – vừa nói bác sĩ vừa quay ra y tá phụ giúp – Cháu làm thủ tục cho chị Vân nhập viện nhé!

Mẹ cuống cuồng khi nghe y tá gọi tên mình. “Chị Vân đâu, ra làm thủ tục và nộp tiền, thay áo rồi đứng chờ ở cửa phòng số 1 nhé! Nhanh lên nhé vì hết giờ làm việc của chúng tôi rồi”. Lúc đó là 17h. 

Mẹ đi vào phòng lấy quần áo mà không tài nào chọn cho mình được cái áo, cái váy tử tế! Nhìn cái nào cũng dây bẩn. Lúc này mà Mẹ vẫn còn điệu thế nữa. Y tá vào gọi lần nữa, Mẹ bảo “ em chưa lấy được áo, váy”. Chị cứ lấy tạm 1 cái mặc đi, nhanh lên, phòng cấp cứu đang chờ chị đấy! xong chị bảo người nhà ra nộp 3 triệu nhé!

Mẹ mặc tạm 1 cái váy rồi đưa bà ngoại cái váy của Mẹ đang mặc và chạy theo cô y tá. Cô y tá đó ác thật, bụng Mẹ lặc lè như thế mà cô ấy cứ giục bắt đi nhanh. Mẹ còn đang tiếc là chưa kịp chụp ảnh bụng bầu của Mẹ khi mà bên kia là khách sạn Hanoi Tower với không gian đẹp như thế. Tiếc dã man luôn. 

Mẹ được chuyển lên Sản 1. Chưa nhận được phòng thì y tá lại gọi
-         Chị Nguyễn Hải Vân đâu, sang khám nhé
-         Vâng ạ!
-         Nhanh lên không hết giờ làm của chúng tôi rồi, chúng tôi còn giao ca

Mẹ cứ cun cút đi theo y tá. Leo lên bàn khám 1 cách chật vật. Nhưng kinh nghiệm đã đọc của các mẹ đi trước, mẹ thả lỏng người để khám không đau.
-         Chưa đẻ đâu! Xuống đi
-         Bao lâu nữa thì đẻ hả chị?
-         Cứ xuống đi, tí nữa chúng tôi phát thuốc cho nhé! Về phòng đi nhé!

Mẹ lại đi về phòng. Mẹ được phân vào phòng 215 gồm 6 giường và 9 bà bầu đang ở đó. Mẹ chọn giường ngay cửa ra vào và nằm chung với 1 cô cũng đang mang bầu tuần 21. Cô ấy nhường chỗ ngay cho Mẹ và đi sang giường bên cạnh ngồi chơi. Mẹ ngồi xuống và thở, rồi alo thông báo cho Bố và ông bà nội. Mẹ nói ông bà mang cho Mẹ cái quạt, cái ghế nằm chứ mẹ không thể nằm ở giường này được, nhất là 2 người 1 giường như thế. Ở nhà 1 mình nằm cái giường 1m8 x 2m mà còn 4 cái gối xung quanh mới đỡ được Mẹ trong khi ở đây không đệm, không gối, chỉ có cái quạt trần. Mẹ thở phì phò. Cô cùng giường thấy Mẹ thế nên an ủi “ thôi chị cứ nằm giường này đi, tối em nằm đất”. Chắc cô ấy nhìn Mẹ sợ quá, nếu năm chung cùng Mẹ thì tối nay cô ấy ngủ sao được. Chú Nghĩa được huy động để mua nước, mua cháo cho Mẹ. Trời nóng oi kinh khủng!


No comments:

Post a Comment