Monday, June 18, 2012

Nhật ký vượt cạn ( Phần 4)

Xem phần 3 tại đây 

Sau khi ghi xong tên, Mẹ mang theo phong bì đi cảm ơn khoa Sản 1. Sáng sớm thì thấy các bác sĩ quát tháo bệnh nhân to lắm, thế mà tới khi tới cảm ơn sao thấy đúng là “lương y như từ mẫu”. Chả biết tại sao nhỉ????

14h. Bác sĩ Dục điện thoại cho Mẹ nói chuẩn bị lên phòng mổ đi nhé! Mẹ hỏi bác sĩ phụ trách phòng của Mẹ thì cô ấy nói “khi nào trên kia gọi thì chúng tôi sẽ đưa em lên” làm Mẹ càng sốt ruột. Cuối cùng đích thân bác sĩ Dục phải xuống tầng 5 đón Mẹ để đưa lên phòng mổ. Lúc này chả có ai bên cạnh Mẹ. Mẹ tự đi vào phòng mổ 1 mình. Thấy sợ sợ. Thấy lo lo. Ra tới thang máy thì gặp bà ngoại, Mẹ đưa hết tất cả phong bì đã chuẩn bị cho bà và bảo khi nào xong thì gặp bác sĩ và đưa hộ Mẹ.

Bước vào phòng mổ, 1 không khí lạnh buốt! Lẻng xẻng tiếng dao kéo. Có 1 cô y tá hướng dẫn mẹ thay đồ. 1 cô y ta hướng dẫn Mẹ cách nằm lên bàn. 1 cô y tá kẹp tay Mẹ để cắm ống truyền. Các cô y tá nói với Mẹ “ Em sướng nhé, hôm nay được nằm bàn mổ mới, hiện đại hơn nhiều”. Mẹ chỉ biết cười, và chân bắt đầu run. Y tá hỏi Mẹ
-         Sao run thế em
-         Dạ em lạnh quá ( thực ra không phải lạnh mà là Mẹ sợ, Mẹ lo lắng và Mẹ run thôi)
-         Để chị tăng nhiệt độ phòng nhé
-         Vâng, em cảm ơn ạ

Chưa thấy ấm hơn thì Mẹ thấy toàn bộ phần dưới của Mẹ lạnh hơn nữa vì được bác sĩ bôi cồn sát trùng. 1 y tá tới và đeo vào tay Mẹ hai dây số của hai con. Số của hai con là:  8438 và 8450. 1 bác sĩ gây tê tiến tới nói với Mẹ
-         Em nằm nghiêng đi, và co người hết sức mà em có thế nhé! Cong người lại, co hai đầu gối lên, rồi, cứ thế nhé

Mẹ cứ làm theo và mẹ bắt đầu thế toàn thân tê cứng. Bác sĩ đã chọc gây tê tủy sống của Mẹ. Hai y tá khác lao tới vật ngửa Mẹ ra luôn, miệng nói “ nhanh lên nào, không là cứng bây giờ”

Mẹ được nằm ngửa ra, cắm ống truyền và bắt đầu được tiêm thuốc. Xung quanh Mẹ máy kêu ầm ầm, chả hiểu máy gì nữa. Bác sĩ Dục đã tới gần và sát trùng phần bụng của Mẹ. Mẹ nghe ngóng, Mẹ hồi hộp. Và bống nhiên “ Oe, oe oe”. Nước mắt Mẹ chảy dài theo tiếng oe oe đó! Vậy là giây phút Mẹ chờ đợi đã tới!  Mẹ thầm trong bụng “ Mẹ chào con yêu của Mẹ”. Hai cô y tá đang đứng bên ngoài cũng nhòm vào chỗ bụng Mẹ và nói “ trời ơi, to thế, thai đôi mà to thế! Bạn này phải 3kg chứ ít à”. Và Mẹ nhìn thấy anh Ngô được chuyển qua cho y tá. Tiếng con khóc to lắm. Mẹ vẫn đang mê đắm với tiếng khóc ấy thì lại “ oe oe oe”, em Khoai đã ra cùng anh Ngô rồi. Mẹ nước mắt chảy dài. Vậy là Mẹ đã được gặp hai con sau bao lâu mong đợi. Vậy là Mẹ con mình đã bình an rồi! Y tá nói vọng lên 14h24 và 14h25 nhé!

Máy hút đờm, hút dãi được chạy liên tục. Bác sĩ vẫn đang khâu cho Mẹ. Lúc này Mẹ cảm nhận rõ từng mũi chỉ bác sĩ kéo, từng cái kéo bác sĩ vứt bồm bộp trên bụng Mẹ, nhưng Mẹ không thấy đau gì cả. Vì có thuốc tê mà. Bác sĩ nói “ Chúc mừng cháu nhé!” làm nước mắt Mẹ chảy dài hơn. Tiếng cô y tá lại vọng lên: 3,2kg với 2,6kg anh Dục ạ! Trời ạ! Đấy là cân nặng của hai con sao!??? Cân nặng ngoài sức tưởng tượng của Mẹ, và Mẹ thốt lên “ thế mà sáng nay bác sĩ Cường siêu âm cho cháu bảo được 2,8kg mỗi bạn chú Dục ạ”. Cả phòng đều cười. Ai cũng khen Mẹ bảo giỏi quá, đẻ sinh đôi mà cân nặng như sinh một. Mẹ nằm thả lòng thư giãn và tự hào thầm trong bụng. Một lúc sau 2 cô y tá bế 2 con đưa trước mặt Mẹ và nói “ Con em đây này”. Mẹ được nhìn anh Ngô trước, anh Ngô giống y hệt hình ảnh Mẹ nhìn thấy khi đi siêu âm. Em Khoai thì toàn giấu mặt lúc siêu âm nên bây giờ Mẹ mới chiêm ngưỡng dung nhan em lần đầu tiên. Nhìn hai con lúc này giống hệt Bố. Mẹ thì thầm với hai con “ Chào mừng các con nhé”. Mẹ nhìn hai con mà nước mắt lăn dài vì hạnh phúc, rồi nói với bác sĩ “ Chú ơi, cháu đi đẻ thuê rồi” J. Bác sĩ phụ mổ nói với Mẹ “ giống Bố nó lắm hả em. Hạnh phúc nhé! “

Hai con được bế ra ngoài mà nước mắt Mẹ vẫn rơi vì sung sướng. Mẹ đoán lúc này ở bên ngoài kia, cả nhà mình đã được chiêm ngưỡng hai con rồi. Cả nhà đang hồi hộp chờ hai con mà. Mẹ suy nghĩ không biết mọi người sẽ thế nào khi nhìn thấy 2 thiên thần này nhỉ???? Cứ miên man suy nghĩ lung tung cho tới khi vết mổ của Mẹ được khâu xong, các y tá và bác sĩ lại tới gần để phụ khiêng Mẹ xuống cáng để đưa về phòng hậu phẫu. Mẹ thật nặng – đó là suy nghĩ chung của các y tá lúc này. Mẹ được gây tê nên không có cảm giác nhưng Mẹ biết hết mọi việc đang diễn ra, người ta khiêng Mẹ vứt oạch cái xuống cái giường khác, có cô còn phủi tay như vừa khiêng được 1 con heo ấy J. Mẹ phì cười. Hạnh phúc của Mẹ lúc này làm Mẹ không cảm thấy hành động vừa rồi là quá đáng! Mẹ được đẩy về phòng hậu phẫu. Bác Dục tới thăm và kiểm tra lại cho Mẹ. 
-         Tốt đẹp rồi Vân nhé! Chúc mừng cháu 1 lần nữa nhé!
-         Cháu cảm ơn chú! Chú giúp cháu đi cảm ơn mọi người nhé! Chú giúp cháu phòng dịch vụ luôn nhé
-         Để chú xem nhé, vì hôm nay là mùng 7 âm, không có người ra viện sợ không có phòng Vân ạ
-         Chú cứ cố gắng giúp cháu nhé
-         Uh, để chú cố nhé!

Lúc này bắt đầu lạnh run người, hai hàm răng đập vào nhau cầm cập. Mẹ sợ nếu Mẹ ngủ quên, cắn răng vào lưỡi nhỡ có mệnh hệ gì thì lại không gặp được hai thiên thần của Mẹ. Lúc này suy nghĩ vớ vẩn kinh, cái gì cũng chỉ sợ không được gặp lại 2 con thôi. Mẹ gọi bác sĩ “ chị ơi, sao em lạnh và run quá”. Bác sĩ nói đó là tác dụng phụ của thuốc, và tại vì Mẹ được tiêm liều cao hơn nên càng lạnh hơn, một lúc nữa sẽ hết thôi. Mẹ xin thêm cái chăn và cố gắng không để răng cắn vào lưỡi mình. Mẹ từ từ thiếp đi.

Một lát sau lại thấy bác sĩ Dục vào với Mẹ, lại ấn bụng cho sản dịch chảy ra. Bác sĩ nói “ tốt rồi” và đưa cho Mẹ điện thoại. Hóa ra ở bên ngoài mọi người đang sốt ruột về Mẹ nên Bố đã chuyển nhờ bác sĩ mang điện thoại vào cho Mẹ để hỏi thăm tình hình. Mẹ gọi điện thông báo tình hình của mình và được biết hai con đã được chuyển lên khoa sơ sinh, còn bác sĩ Dục đang lo phòng dịch vụ cho nhà mình nhưng chưa được. Tạm thời chắc lát nữa phải về khoa Sản 2 rồi.

Mẹ nằm hậu phẫu 3 tiếng, đến hơn 18h thì được chuyển về khoa Sản 2. Ra khỏi phòng hậu phẫu Mẹ đã thấy Bố con đứng đón, Bố hỏi Mẹ thế nào, Mẹ nhoẻn miệng cười và bảo: Tưởng đẻ thế nào chứ đẻ thế này em đẻ đứa nữa cũng được . Đúng là ham hố nhỉ!

Khoa sản 2 rất đông. Trời thì lại nóng. 1 y tá đón Mẹ và ra điều gợi ý sẽ rửa ráy vệ sinh cho Mẹ. Cả nhà biết ý nên đút cho cô ấy 1 ít tiền và nhân tiện cũng nhờ kiếm cho phòng sạch sẽ, mát mẻ có điều hòa để còn đón 2 con về cùng. Nhưng phòng có điều hòa thì phải nằm chung giường nên cuối cùng Mẹ được nằm ở ngay phòng 1, không điều hòa nhưng có quạt trần mát và được một mình một giường với lý do “ chị ấy sinh đôi nên phải 1 mình 1 giường”. Chẳng qua là được đút tí tiền rồi nên y tá mới nói thế thôi, chứ không thì dù có sinh 3 chắc cũng vẫn phải chung giường rồi.

Mọi người ở nhà mình bắt đầu vào phòng khi Mẹ đã ổn định chỗ nằm. Điều đầu tiên ông Nội các con tới nói với Mẹ là “ Cảm ơn con, Bố cảm ơn con rất nhiều”. Mẹ hiểu ông đang rất vui sướng và hạnh phúc! Cả nhà đang rất hạnh phúc! Hai con đã đem đến cho cả nhà ta niềm vui không gì tả nổi.

Mẹ bắt đầu ríu rít nói chuyện với mọi người. Rồi bắt đầu nhắn tin báo tin cho bạn bè bốn phương. Đúng là tinh vi nhỉ! Vợ chồng 1 cô ở giường bên cạnh nhìn Mẹ rồi nói nhau “ đấy, người ta đẻ sinh đôi mà có đau như cô đâu, cô đẻ có 1 đứa mà kêu than âm ĩ cứ như một mình mình đẻ ấy”. Mẹ đang vui với hạnh phúc của mình, và chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ đau co dạ con thế nào.

Trời nóng, chỗ nằm không có nên cả nhà quyết định không đón 2 con về nằm cùng Mẹ. Mà bản thân Mẹ cũng chưa có sữa về nên cứ để hai con nằm trên phòng điều hòa cho mát. Dì Phương vào thăm Mẹ. Mẹ nhanh nhảu nhờ vả vì là “người trong ngành” với viện mà. Dì Phương và Bố con được đặc cách vào thăm hai thiên thần. Dì quay cả clip của hai con rồi mang về phòng cho Mẹ xem. Mẹ cứ xem đi xem lại mà mãi không chán. Bố khen 2 con ngoan lắm, các bạn xung quanh khóc nhưng hai con của Mẹ không khóc 1 tiếng nào. Đúng là anh hùng! Hai con vẫn chưa được tắm táp gì. Lúc này là 20h rồi. Hơn 7 tiếng đồng hồ sau khi ra đời mà hai con vẫn chưa được tắm táp, chắc khó chịu lắm nhỉ.

No comments:

Post a Comment