Thursday, June 14, 2012

Nhật ký vượt cạn ( Phần 2)

Xem phần 1 tại đây 

Vì chưa đẻ ngay nên ông bà nội ăn cơm xong mới mang đồ vào. Lúc này trời lại đổ mưa, hai ông bà gọi taxi đi và mang theo cái ghế nằm. Cái ghế to làm xước vào chân bà nội chảy máu, nhưng bà không dám kêu vì chú lái taxi cằn nhằn. Tới viện thì người ta lại không cho mang ghế vào. Thế mới vất vả! Cuối cùng lại phải gửi ở ngoài cổng viện.

20h. Bác sĩ lại gọi đi thăm khám. “Chưa đẻ đâu nhé, về ngậm thuốc vào chị nhé! Cứ an tâm, chưa đẻ hôm nay đâu”.

Thế là hết ngày đẹp, giờ đẹp rồi.. Giờ thì đẻ lúc nào cũng được. Mọi người bắt đầu ra về và Bố ở lại với Mẹ. Trời vẫn đang mưa.

21h. Bệnh viện lùa đuổi không cho người nhà ở lại với bệnh nhân. Bố không được ở cùng Mẹ. Mẹ bảo Bố về nhưng Bố không chịu. Bố bảo Bố đi lang thang ở dưới hành lang rồi tối kiếm chỗ ngủ ở dưới cũng được. Mẹ cũng không nằm đuợc trong phòng, đành phải ra hành lang ngồi quạt và thở. Xác định đêm nay không ngủ rồi. Bố thì bị mưa, có manh áo mưa mang theo thôi. Ngoài đó lại muỗi nữa. Rồi người ta đuổi không cho nằm chỗ này, Bố lại chạy đi nằm chỗ khác. Một tí lại gọi điện hỏi vợ xem thế nào. Lúc này thấy Bố con thật đáng yêu!

Trời nóng quá, Mẹ đi ra đi vào WC của bệnh viện liên tục để rửa mặt, để tắm. Bản thân rón rén lắm, vì sợ nhỡ ngã ở đây thì không ai biết, rồi ai giúp mình….. nên Mẹ phải cẩn thận. Mà chuột ở bệnh viện này to kinh khủng, nhiều lúc giật mình vì chuột cũng làm mình ngã như chơi nên phải lò dò từng bước. Cô cùng giường ra gọi “ chị vào nằm đi, em nằm dưới đất rồi. Vào ngủ đi cho khỏe chị ạ”. Mẹ cảm ơn cô ấy rồi nói “cứ để em ngồi ngoài này cho mát”.

22h. Y tá vào phòng gọi: Chị Hải Vân đâu, sang khám để chuẩn bị đi đẻ nhé! Ôi cha mẹ ơi! Lúc chiều xin đẻ thì không cho đẻ, chọn giờ đẹp để đẻ thì không cho đẻ. Giờ sang 22h thì bắt người ta đi đẻ. Mẹ lo lắng gọi điện cho Bố. Bố càng sốt ruột hơn. Mẹ bảo cứ bình tĩnh để Mẹ đi khám xem thế nào đã rồi mới thông báo cho mọi người.

Mẹ đi về phía phòng khám của bác sĩ. Bên ngoài cửa nhìn thấy 1 gia đình đang mang hộp với khăn trắng tới, Mẹ đoán là 1 gia đình nào đó đã bị mất 1 em bé nên giờ đang làm thủ tục mang bé về. Bác sĩ đẩy Mẹ đi không cho nhìn cảnh đó. Mẹ lại lặc lè leo lên bàn khám. Cái bụng 128cm của Mẹ mỗi lần leo lên bàn khám là 1 lần vất vả, khác gì vận động viên leo núi đâu. Lần này khám cho Mẹ là 1 bác sĩ nam. Khám xong bác sĩ tỉnh bơ
-         Mới mở 1 nửa thôi. Chị về phòng đi, khi nào đau bụng hoặc ra máu thì gọi chúng tôi ngay nhé
-         Ơ, thế chưa đẻ hả bác sĩ
-         Chưa đâu, mới mở 1 nửa

Lại lọ mọ về phòng. Mẹ gọi điện cho Bố đang chờ dưới tầng 1 báo tin. Bố Mẹ động viên nhau cố gắng ngủ ngon đêm nay nhé! Rồi cứ 15p lại “tít tít” tin nhắn của Bố hỏi thăm 3 Mẹ con mình. Thời gian đêm nay sao trôi chậm thế nhỉ! Hết ngồi ngoài hành lang Mẹ lại vào phòng, hết uống nước lại đến uống sữa, chỉ mong sao cho trời mau sáng. 

No comments:

Post a Comment